Em lặng lẽ rời Hà Nội khi mặt trời còn chưa chiếu những tia nắng đầu tiên, khi sương đêm làm phủ mờ cửa kính ô tô, khi phố phường còn chìm trong giấc ngủ say nồng. Chuyến phăng sớm nhất sẽ đưa em rời xa cái lạnh giá của mùa đông Hà Nội để đến với mảnh đất Sài Gòn quanh năm mặt trời ngự trị.
Em bỏ lại sau lưng khoảng trời ơi Hà Nội ảm đạm với những cơn mưa kéo dài lê thê đến gợn lòng. Sau ngần ấy chuyện xảy ra, em yếu đuối chọn cách đi thật xa, chạy trốn khỏi anh cùng nỗi nhớ đêm ngày cứ ác độc phong toả lấy em.
Sài Gòn đón em vào lòng, ủ ấp và ve vuốt em văn bằng ánh nắng tinh khiết, văn bằng thái dương trời đất ơi chói chang, bằng cả những nụ cười hào hiệp của người dân nơi đây. Người Sài Gòn dễ thương xót và dễ mến. Em mau chóng kết thân với những người bạn mới, hẹn hò với những chàng trai tiềm năng. Em trở nên cô gái đơn thân và quyến rũ. Và dường như, cái nóng của sứ xở này đã nấu nung mê hoặc ít nhất cũng làm bốc hơi nỗi nhớ Hà Nội, nỗi nhớ về anh. Ở mảnh đất này, em như được hồi sinh, không còn là con bé lặn ngụp trong nước mắt khi tình đổ vỡ của ngày xưa. Em đã có trạng thái cười, nụ cười vô tư lự lự.
Thế nhưng, những lúc con người ta tưởng mình mạnh mẽ nhất lại là trên dưới khắc yếu đuối nhất.
Mấy ngày gần đây, trời ơi Sài Gòn bỗng nhiên se lạnh. Em lục tìm trong tủ mấy chiếc áo len mỏng. Hít hà hương thơm trên áo còn sót lại sau một trên dưới thời gian không động đến, em hình như ngửi thấy mùi hương thân quen của Hà Nội, mùi ban tím bên lăng Bác, mùi hoa sữa nồng thắm đến nhức mũi, mùi béo ngậy của kem Tràng Tiền, mùi cốm xanh tinh khiết, mùi quán cà phê ven đường ngày nào... và trên hết, là mùi của anh- mùi của yêu thương.
Nỗi nhớ ngày xưa tưởng như đã chết lặng trong tim giờ đây lại vùng lên mạnh mẽ. Cái hôn dưới mưa ngày nào, vòng ôm siết chặt chịa buổi ấy, câu nói mật ngọt hôm đó vẫn còn ứ đọng trong tâm trí của em. Thì ra, em vẫn còn nặng tình với Hà Nội, vẫn còn yêu xót thương anh nhiều lắm.
Nhưng ngần ấy thời kì đã trôi qua, liệu anh còn nhớ đến em- cô gái bé nhỏ từng yêu anh da diết? Kí mỏ ác ngày xưa, anh còn nhớ hay đã quên? Những dòng tin nhắn trong đêm thâu liệu chừng anh còn giữ? Nếu chúng ta gặp lại, anh có còn gọi tên em như ngày đó anh vẫn thường thì thầm? Con đường xưa cũ ta đã đi hàng nghìn lần liệu rêu phong đã phủ kín lối chưa anh?...
Anh là gió, cơn gió chẳng bao giờ dừng chân. Còn em, tiền là đóa hoa dại không tên, cả đời gắn chặt chịa với đất mẹ không thể nào đuồi kịp anh được. Phải đi chăng nữa tình yêu em chẳng đủ để níu giữ anh? Là em hay là anh vô tâm để tình yêu chúng ta trôi xa tít ngoài biển khơi mịt mù? Em đồng cân là con bé ngốc nghếch chạy theo thứ mãi mãi chẳng thuộc về mình mà thôi.
Hà Nội đang lạnh lắm đúng không anh? Cô gái ấy có đan khăn tặng anh như em đã từng không? Yêu thương cô ấy trao có đủ sưởi ấm cho anh suốt mùa đông chớ chi buốt này không? Bài tình ca em thích, anh có hát cho cô ấy nghe không? Và hơn nữa, những lời yêu đã từng trao em, anh có thầm thì với cô ấy?
Em thật khờ dại khi cứ nhớ đến một người chẳng còn nhớ đến em. Mảnh tình ngày xưa đã chết, có lẽ em chẳng nên đào xới nó lên làm gì. Yêu thương xót mà em cần, là người có trạng thái bên em đến tận 80 năm nữa chứ không phải là cơn gió lúc nào cũng có nguy cơ phăng đi. Cuộc sống của em là hiện tại và tương lai. Quá khứ xưa cũ ấy, em sẽ gói gọn nó trong ngăn kéo của thời gian.
Những ngày Sài Gòn se lạnh sẽ dần qua, nắng ấm rồi sẽ lại chói chang bên trên dưới trời đất xanh mát của em. Và khi đó, nỗi nhớ anh dịu đi và tan biến như cơn gió không tên.
Búp Bê Xinh -Guu.vn
Đăng nhận xét