Tôi không thích nói về chuyện chia tay.
Đành rằng là vậy nhưng cái mùa này buồn quá. Đến lúc tiết trời tình nhất thì bao nhiêu người lại lạnh lòng mà buông tay. Bạn bè có những người mới ngày hôm trước vẫn còn đang khiến cả con phố phải thấy ngọt ngào mà hôm nay đã lại thẫn thờ ngồi đây bên bạn hiền, đờ đẫn vì chia tay tự lúc nào chẳng kịp hay.
Tình yêu, nếu chỉ là cảm xúc thì ích kỷ đến tuyệt vời. Bởi thế mới bảo trong luyến ái, đôi khi chỉ là chuyện của một người. Chia tay. Cũng chỉ là chuyện của một người.
Sau khi chia tay, tôi không nghĩ về chuyện ai đã sai trong một mối quan hệ. Nếu có gặp lại cô ấy, tôi nhận lỗi của mình về việc chưa làm cho cô ấy thấy được chăm sóc và yêu thương đủ. Bạn có thể bận thật nhưng phụ nữ chẳng quan tâm đến điều đó. Chính vì họ hay lo nghĩ và cảm thấy bất an nên mới tìm đến một người đàn ông cho họ cảm giác an toàn và được che chở. Nếu bạn không cho cô ấy được điều đó thì có lẽ giờ này một gã đàn ông khác đang làm điều đó thay bạn rồi.
Khi trở về với khoảng trời riêng của mỗi người cũng đừng nghĩ đến nhau nữa. Đã từng nếm vị ngọt tình yêu rồi thì cũng phải chấp nhận sự thật rằng tình càng nồng, chia ly càng quặn. Đừng nghĩ về nhau, lúc ấy ký ức hạnh phúc cũng đủ sức bóp cho sắt đá trong ngực trái bật khóc trong câm lặng. Còn lại, cũng chỉ là cố gắng tìm lí do để nghĩ xấu về nhau, để lý trí được thiên vị mà xoa dịu con tim đã nát bấy. Rốt cuộc, đi qua thương nhớ, có bao người còn được lành lặn để mà tiếp tục nhớ thương.
Tôi chia tay ai đó xong thường tuyệt tình. Xóa số điện thoại, cất hết quà vào trong một cái hộp, bỏ đi hết tin nhắn – thứ mà thỉnh thoảng lúc đứng chờ người yêu trang điểm lại lôi ra đọc rồi cười một mình. Tôi hiểu rằng việc ấy trẻ con, bởi vì không vượt qua được cảm giác còn yêu thì nhìn lại nhau mới thấy đau lòng. Nhưng mà cũng không thể đùng phát chia tay xong mà đã có thể tiếp tục làm bạn. Nếu không day dứt thì đã chẳng phải yêu. Còn nếu cảm xúc cũng chỉ hời hợt đến mức có cũng được, bỏ đi cũng chẳng thấy trống vắng thì hóa ra cũng chỉ như hai người qua đường, nhìn vào mắt nhau trong tích tắc, chợt yêu rồi chợt quên.
Tôi đặc biệt trân trọng những người tình của mình. Chính họ cũng là những người trân trọng tôi nhất ngay cả khi còn duyên mà hết phận. Có những người mà nhiều năm rồi không gặp lại, mỗi khi nhắc đến vẫn còn nói về nhau bằng những cảm xúc rất đặc biệt. Cho dù cả hai không hề liên lạc, vẫn biết rằng ở đầu kia đất nước, người kia vẫn đang sống thật tốt, vẫn có những vấn đề như thế và cái ngày gặp lại vẫn kết thúc một ly trà bằng câu nói đùa: “Sao ngày ấy anh không yêu em?”. Đối mặt với câu trả lời ấy, sau cùng, vẫn là cả hai đều im lặng. Có lẽ chính vì chúng tôi chưa bao giờ gặp vấn đề trong việc chia sẻ cuộc sống với nhau, thế nên chưa bao giờ vì chuyện đời mà quên mất rằng mình yêu nhau.
Tình nhân, dù sao vẫn rất khác với người yêu.
Sau một thời gian rất dài, người yêu cũ mới có thể trở thành bạn. Lúc cả hai đã tự tha thứ được cho chính mình và vượt qua được cái ái khổ của chữ duyên.
Nói gì thì nói, tôi vẫn không thích nói về chuyện chia tay. Đến mức mà ngay cả khi người ấy đề nghị cho tương lai hai con đường riêng, tôi vẫn chẳng hiểu bởi vì lúc ấy tim còn yêu và lí trí vẫn tự hỏi đến bao giờ mình mới tìm được một người tuyệt vời như thế. Lâu ngày, tình cờ trong một buổi chuyện bên ly cà phê đắng, bất giác nhắc đến chữ người yêu “cũ” lại thấy ngượng mồm. Ngượng vì lúc ấy, ở sâu trong cái nhịp đập nào đó, vẫn chưa kịp làm quen với sự thật rằng người từng nắm tay hôn mình trước rất nhiều ánh mắt ghen tị khác giờ đã chẳng còn đây.
Tôi thích chocolate đắng. Đến bây giờ cũng thích cà phê đắng, đi café cũng điệp khúc đen đá không đường không bọt. Tự thấy rằng ai yêu mình cũng khổ, mới chỉ thấy đắng mà chưa biết đã ngấm được bao phần ngọt đằng sau. Tôi uống một thứ giống mình, bởi vì, đọng lại, đến giờ vẫn chỉ có một mình mình.
(Vẫn còn rất nhiều suy nghĩ nhưng cảm thấy kết như này là trọn vẹn)
Đăng nhận xét